Đêm đó, Eden trằn trọc không yên. Trong mơ, cậu thấy tuyết rơi dày như núi trước cửa, hoặc khi đã xuống được làng, chủ cây đàn lại đột ngột đổi ý, không muốn bán nữa. Những giấc mơ vô nghĩa liên tiếp kéo đến khiến cậu bật dậy, hoảng hốt nhận ra mình vẫn đang nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của Tristan.
Gần sáng, cậu đành chấp nhận, không thể ngủ lại được, nằm đó, mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Quét ánh mắt qua căn phòng tầng ba tối mịt, cậu chỉ thấy hai đốm sáng đỏ rực nhỏ xíu từ máy sưởi, như đôi mắt quái vật đang lấp ló.
Dù bên trong phòng, máy sưởi nằm rất gần đó, nhưng mặt và chóp mũi lộ ra ngoài chăn vẫn lạnh buốt, chứng tỏ bên ngoài hẳn là giá rét kinh khủng. Eden vô thức rụt người lại, tựa má vào lồng ngực Tristan. Đầu mũi lạnh giá chạm vào lớp vải mềm mại và hơi ấm rắn rỏi từ cơ thể anh.
Cậu nắm lấy bàn tay đang vòng qua lưng mình, thử siết chặt rồi thả ra mấy lần. Dù đã vài ngày trôi qua kể từ khi cơ thể họ hòa vào nhau, nhưng sự căng thẳng rõ rệt vẫn chưa xuất hiện, có lẽ chỉ cần sự tiếp xúc khi ngủ cũng đủ giúp cậu dễ chịu hơn.
"Ư..."
Mũi cậu ngứa ngáy. Eden ngả người về phía sau, úp mặt vào gối, cố gắng hắt hơi thật khẽ.
Đó chỉ là một cử động nhỏ, vậy mà khi cậu trở về tư thế ban đầu, cánh tay của Tristan trên lưng cậu siết chặt hơn. Trên đầu, tiếng thở dài và đều của anh vọng xuống, như thể vẫn chìm trong giấc ngủ.
Eden nằm yên, không nhúc nhích. Cứ ngỡ Tristan đã ngủ say, nhưng ngay sát tai, giọng nói trầm khàn khe khẽ vang lên:
"Ngủ không yên giấc nhỉ."
"..."
"Vì đàn piano sao?"
Eden khẽ hít vào. Giọng anh trầm thấp, vẫn còn vương hơi thở lười biếng của giấc ngủ, khiến từng sợi lông trong tai cậu như dựng đứng.
Cậu ngẩng đầu, nhìn anh trong bóng tối và trả lời:
"Họ nói phải đợi tuyết ngừng rơi mới xuống làng được. Nhưng dự báo thời tiết có thể sai..."
Không hiểu sao, giọng cậu tự nhiên hạ thấp xuống, như thể không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng mỏng manh của buổi sớm trong phòng.
"Cậu yêu đàn piano đến thế sao?"
Hình như anh cười khẽ.
"Chơi cả đời rồi, đáng lẽ phải chán mới đúng. Cậu bắt đầu học từ khi nào?"
"...Cảm ơn anh."
"..."
Câu hỏi quen thuộc từ thời thơ ấu bất ngờ được gợi lại, dù đã quá lâu rồi, cậu phải lục lọi ký ức mới nhớ ra:
"Tôi bắt đầu lúc bảy tuổi... À không, tính theo tuổi ở đây là khoảng sáu."
"Muộn nhỉ. Chắc trong gia đình không ai học nhạc chuyên nghiệp."
"...Đúng vậy."
"May mắn là có người nhận ra tài năng của cậu."
Anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, ôm chặt cậu hơn, khiến nửa người cậu trườn lên ngực anh. Cánh tay từng vòng qua lưng giờ trượt xuống vai, rồi nắm lấy cổ tay cậu. Tristan từ tốn vuốt từng khớp tay cậu, như thể đang hình dung hình dạng chúng trong bóng tối.
Cuối cùng, anh buông tay cậu ra, giọng điềm nhiên cất lên:
"Đôi tay đã đẹp hơn nhiều rồi."
"...Vâng."
Đó là sự thật hiển nhiên. Khi Eden lần đầu gặp Tristan ở ngôi biệt thự này, đôi tay cậu gầy guộc chẳng khác nào cành cây khô. Nhưng nhờ sự chữa trị của Tristan và việc phục hồi chức năng kiên trì với Daniel, đôi tay cậu đã trở lại hình dạng vốn có.
"Thật đáng để bỏ công sức."
Anh khẽ lẩm bẩm, giọng như đang trong cơn mơ.
"Khi tay cậu bị liệt, tôi không nghĩ chúng lại đẹp đến thế."
"..."
Giọng nói dịu dàng và đong đầy hơi ấm khiến Eden cảm thấy lạ lẫm. Người đàn ông lạnh lùng khó gần vào ban ngày dường như hoàn toàn biến thành một con người khác khi ở trên giường, nơi mà sự tiếp xúc cơ thể trở nên tự nhiên và dễ chịu.
Eden khẽ nói, như mượn chút dũng khí của màn đêm:
"So với tay anh, tay tôi không có gì đặc biệt cả."
"...Tay tôi sao?"
Anh im lặng một lúc, như thể bất ngờ trước câu nói của cậu.
"Thật sao? Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó."
Lần này đến lượt Eden im lặng. Nghĩ kỹ lại, Tristan hoàn hảo đến từng chi tiết, từ đầu đến chân, nên việc anh có đôi tay đẹp cũng là điều hiển nhiên.
Có lẽ vì trong bóng tối không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh, Eden mới cảm thấy dễ chịu hơn khi ở gần anh thế này.
Bất chợt, một bàn tay chạm vào mặt cậu. Không kịp phản ứng, những ngón tay tinh tế của Tristan đã áp lên má cậu, nhẹ nhàng ôm lấy.
"Khi cậu đến nhà Daniel khám bệnh, họ có ghi lại cân nặng không?"
"...Không."
Giọng Eden trở nên nghèn nghẹn vì bàn tay anh vẫn đang chạm vào mặt mình.
"Lúc chụp X-quang có khi họ cân, nhưng bình thường thì không."
"Trước đây, khuôn mặt cậu như một xác sống biết đi. Nhưng giờ có chút da thịt trông đỡ hơn rồi đấy."
Những ngón tay dài chậm rãi xoa nắn khuôn mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rủ xuống trán. Cử chỉ của anh mang theo sự dịu dàng và kiên nhẫn, giống như đang khen ngợi một chú mèo ngoan ngoãn vậy. Eden cảm nhận rõ ràng sức mạnh đặc biệt trong bàn tay Tristan.
Chỉ cần anh chạm vào, cảm giác dễ chịu lập tức lan tỏa, như có một dòng điện ngọt ngào khiến tâm trạng cậu trở nên nhẹ nhàng hơn. Cậu nghĩ mình có thể ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào.
Đôi mắt Eden bắt đầu díp lại, nhưng đột ngột, bàn tay của Tristan dừng lại. Cậu vẫn thả lỏng, nằm yên trên người anh, mãi đến khi nhận ra có thứ gì đó cứng rắn đang áp vào bên trong đùi mình.
Cả cơ thể cậu cứng đờ, ngẩng đầu lên, và dù không thể nhìn rõ, Eden biết ánh mắt anh đã thay đổi, sâu thẳm và đậm đặc hơn.
Hơi thở của cậu dần trở nên gấp gáp. Bên trong bụng và hông cậu như bị đốt cháy, từng luồng hơi nóng lan tỏa.
Cậu biết rõ, bằng từng tế bào cơ thể, sức mạnh áp đảo của thân thể Tristan: từ sự rắn chắc của cơ bắp ướt đẫm mồ hôi đến nguồn nhiệt mãnh liệt như đang thiêu đốt làn da cậu.
Eden nhắm chặt mắt, chờ đợi điều gì đó...
Bỗng Tristan khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nhấc cậu sang một bên. Nệm giường khẽ rung lên. Ánh sáng nhợt nhạt từ buổi sớm len qua tấm rèm, tràn vào căn phòng như dòng nước lạnh.
Tristan ngồi ở mép giường, khuôn mặt nhìn xuống Eden trầm ổn và bình tĩnh.
"Dậy thôi nào."
Gương mặt anh dưới ánh sáng nhạt nhòa trở nên như một tác phẩm sứ mịn màng. Eden nheo mắt vì ánh sáng chói, từ từ ngồi dậy. Tristan cúi người xỏ dép bông vào chân, rồi đẩy đôi dép đến trước mặt Eden, cất giọng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Xuống vườn xem thời tiết thế nào nhé?"
"...Vâng."
Eden bất giác nhớ ra cây đàn piano và vội kéo chăn ra, đặt đôi chân trần vào đôi dép. Không khí lạnh trong phòng lập tức ùa tới, bao trùm lấy cơ thể cậu.
Tristan quan sát một lúc rồi nói, "Xuống thay đồ, rửa mặt rồi quay lại đây."
Eden gật đầu, bước vào phòng tắm trong khi Tristan rời khỏi phòng. Hành lang sáng rực báo hiệu rằng Jang đã dậy và có lẽ đang ở dưới bếp.
Phòng tắm khách lạnh đến mức cậu có thể cảm nhận rõ từng nhịp răng va lập cập. Eden mặc hai lớp áo khoác, đánh răng, rồi tạt nước lạnh lên mặt, cố gắng xua đi cơn buồn ngủ. Thay đồ nhanh nhất có thể, cậu quay ra hành lang, nghe thấy tiếng trò chuyện từ dưới nhà vọng lên.
"Eden này!"
Jang vẫy tay khi nhìn thấy cậu từ cầu thang. Cánh cửa dẫn ra gara đang mở, và cả Tristan lẫn Jang đều đứng gần lối vào.
"Cậu mệt lắm à?"
Jang hỏi, rồi nhanh chóng nhường đường.
"Nghe nói đêm qua cậu ngủ không ngon vì thời tiết."
"Không sao đâu. Hôm nay có xuống được thị trấn không Jang?"
"Ừ, tôi vừa kiểm tra lúc nãy. Chắc tầm 80% là được."
Eden thở phào nhẹ nhõm. Tristan cũng không phản đối, điều đó khiến cậu càng chắc chắn hơn rằng giấc mơ đêm qua chỉ là một cơn mộng mị.
"Xem này, Eden."
Jang cúi xuống, mở một chiếc hộp phẳng lớn lấy ra thứ gì đó trông như chuỗi xích nặng nề.
"Dây xích lốp tuyết đấy. Cậu từng dùng chưa?"
"Chưa, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng."
"Khác biệt lắm đấy. Xe sedan nhỏ của tôi không thể ra khỏi sân mà không có dây xích này, nhưng với chiếc xe tải này, năm ngoái tôi đã dùng nó để xuống thị trấn giữa trời đông tuyết phủ. Dù lần đó không chở piano."
Eden lặng lẽ gật đầu, trong đầu bắt đầu lên kế hoạch chi tiết hơn về cách vận chuyển cây đàn.
Jang kéo thử một đầu chốt khóa trên dây xích, khiến chuỗi xích kim loại nặng nề vang lên tiếng leng keng.
"Thùng xe tải phía sau tôi để trống rồi. Không biết cây đàn piano lớn đến mức nào, nhưng chắc chắn sẽ vừa thôi."
"Vâng, tôi nghĩ là đủ chỗ. Nhưng mà…"
Eden bắt đầu rà soát trong đầu những gì cần thiết cho việc vận chuyển đàn.
"Chúng ta sẽ cần mang theo mấy tấm chăn cũ không dùng nữa để bọc đàn, và cả dây thừng hoặc xích để cố định nó trong xe. Không có bánh xe đỡ, nên chắc không thể làm gì hơn. Chắc ở thị trấn cũng không có đâu nhỉ."
Càng nghĩ, Eden càng thấy rối rắm. Việc di chuyển đàn piano không phải chuyện đơn giản, thậm chí còn có những công ty chuyển nhà chuyên cung cấp dịch vụ vận chuyển đàn piano.
Jang dừng lại giữa tiếng leng keng của dây xích, cau mày hỏi một cách nghiêm túc:
"Nó nặng đến vậy sao? Một người không thể nhấc nổi à?"
"Đúng vậy. Ít nhất cần hai người… mà chúng ta không phải chuyên gia, cũng không có thiết bị hỗ trợ. Nếu muốn an toàn thì phải có ba người."
"À… tôi cứ nghĩ chỉ cần tôi với cậu là xong. Thật là một suy nghĩ ngu ngốc."
Khi Eden vừa định mở miệng đề nghị nhờ Peter hoặc chủ quán trong thị trấn giúp, thì cậu nhìn thấy trợ lý của Tristan. Người đó, với gương mặt nhợt nhạt còn ngái ngủ, đang bước xuống cầu thang và dừng lại khi thấy cả ba đang tụ tập ở sảnh trước.
Sau khi khẽ gật đầu chào Tristan, anh ta đẩy gọng kính lên và liếc nhìn Eden và Jang một lượt.
"Tôi đã nghe tiếng ồn từ sáng sớm. Có chuyện gì vậy?"
"Đang bàn kế hoạch vận chuyển piano."
Jang trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh thêm vào:
"Scott, anh cũng nên đi thị trấn với chúng tôi. Cần ba người để khiêng đàn."
"Tôi đi cũng không vấn đề gì. Nhưng người còn lại sẽ là ai?"
Ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính của Scott dừng lại ở Eden.
"Cậu Eden làm sao mà khiêng nổi cây đàn với đôi tay không thể bóc nổi củ khoai?"
"Không sao đâu."
Eden lắc đầu, nói bằng giọng kiên quyết. Thông thường cậu sẽ không nghĩ đến việc này, nhưng hôm nay, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.
"Tôi sẽ đeo găng tay, chú ý cẩn thận là được."
"Có vẻ như đây không phải vấn đề mà cậu có thể tự quyết định."
Jang lầm bầm, nhìn theo hướng mà anh ta chỉ. Eden quay lại và thấy Tristan đang tựa lưng vào cửa, quan sát cả nhóm với vẻ mặt không thể đọc được. Ngay lập tức, ý định tự mình khiêng đàn piano của Eden hoàn toàn tan biến.
"Với sức của Hazel thì chắc không giúp được gì đâu. Giá mà Mark ít kén chọn hơn thì tốt biết mấy." Jang lẩm bẩm, bước tới bước lui quanh sảnh.
"Cậu ta thậm chí chẳng chịu đến biệt thự, nói gì đến thị trấn. Tối qua tôi ghé qua lều cậu ta, vẫn còn say xỉn. À, nhưng cậu ta bảo gửi lời cảm ơn Eden vì món quà. Có vẻ đã mở ra xem rồi."
"À, vâng." Eden đáp, không biết phải nói gì thêm.
"Vậy thì khi chất đàn lên xe ở thị trấn, chắc phải nhờ Peter hoặc ai đó giúp rồi trả công… Nhưng nếu phải giải thích việc đưa piano đi đâu, thì hơi phiền phức."
"Không chỉ phiền đâu." Scott chen vào, giọng đầy nghiêm trọng.
"Việc Eden thường xuyên ghé thăm nơi này đã khiến vị trí của biệt thự ngày càng dễ bị lộ. Thêm vào đó, nếu biết cậu ấy là một nghệ sĩ piano…"
Câu nói bị cắt ngang khi Tristan, người vẫn tựa vào cửa, đứng thẳng dậy.
"Tôi sẽ đi cùng."
Giọng anh nhẹ nhàng đến mức Eden không lập tức nhận ra ý nghĩa quan trọng của câu nói. Khi quay lại nhìn, cậu thấy Scott trông như vừa bị giáng một cú trời giáng. Jang thì thậm chí còn rướn người về phía trước, ngạc nhiên hỏi lại:
"Ngài sẽ đi cùng sao? Xuống thị trấn à?"
"Nghe có vẻ đó là cách đơn giản nhất."
Tristan trả lời bằng giọng điệu hoàn toàn tự nhiên, dù vẻ mặt anh có chút mệt mỏi. Eden nhìn Scott và Jang đang tỏ ra phản ứng quá mức, nhưng cậu không hiểu lý do. Scott, sau khi lấy lại được chút bình tĩnh, bắt đầu phản đối:
"Thưa ngài, dù là một thị trấn nhỏ, chắc chắn vẫn sẽ có người nhận ra ngài…"
"Tôi sẽ hóa trang."
Tristan trả lời một cách dễ dàng. Jang đứng đơ ra, rồi lùi lại vài bước, giẫm lên hộp đựng xích tuyết, phát ra tiếng kim loại lách cách vang khắp sảnh.
"Jang, gắn dây xích tuyết và chuẩn bị những thứ Eden đã nói. Chăn thì cứ hỏi Hazel là được."
"Vâng."
"Khi chuẩn bị xong, xuất phát ngay nhé."
"Đã rõ."
Sau khi tiễn Jang vào gara, Tristan lướt qua Eden. Trước khi bước lên cầu thang, ánh mắt anh dừng lại, chạm vào ánh nhìn của Eden.
"Cảm ơn, anh Locke."
Eden cất lời cảm ơn, nhưng cảm thấy chỉ lời nói là chưa đủ. Cậu biết việc này không hề đơn giản đối với Tristan – một người chưa từng phải tự tay nâng bất cứ thứ gì nặng nhọc trong đời, vậy mà giờ đây lại sẵn lòng giúp sức. Người đàn ông nhìn cậu một lúc, rồi cất lời:
"Tiền vận chuyển tôi sẽ tính rất đắt đấy, nên cứ yên tâm đi."
Khi Eden nhận ra ý nghĩa lời nói đó, Tristan đã khoác chiếc áo khoác dài và đi được nửa cầu thang. Nụ cười nhạt, đọng lại ở cuối câu nói tưởng chừng vô cảm, len lỏi vào tai Eden một cách muộn màng.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo