[NOVEL] Ebony Castle Chap 36

Eden nhận ra rằng điều khiến cậu thấy lạ lẫm có lẽ không phải là những tòa nhà hay con đường, mà là chính những con người xa lạ với hàng ngàn câu chuyện, ước mơ, và cả những định kiến.

Trên xe của Peter, đang trên đường từ sân bay Inverness đến ngôi làng, điện thoại Eden bất ngờ reo lên.

"Eden! Cậu đang trên đường đấy chứ?"

Giọng nói trầm ấm của đầu bếp trưởng vang lên qua tiếng gió rít mạnh trong loa.

"Vâng, tôi sắp đến rồi. Có lẽ khoảng 30 phút nữa sẽ đến làng."

"Tốt quá! Đến đúng lúc rồi đấy!"

Một tiếng động lớn như cây đổ vang lên. Jang hét lớn qua điện thoại, cố gắng át đi tiếng gió mạnh.

“Có vẻ như chúng ta đã chọn nhầm ngày, nhưng dù sao thì hôm nay cũng sẽ nấu ăn bằng lửa ngoài trời! Đến lúc cậu tới, bữa tối sẽ hoàn thành. Tôi sẽ bảo Hazel xuống làng đón cậu.”

"Vâng, cảm ơn Jang."

“Gặp lại cậu sau nhé!”

Eden tắt máy. Gió bên ngoài dường như đang rung chuyển cả chiếc xe, thổi qua với sức mạnh dữ dội. Không giống như London tương đối yên bình, Scotland hiện lên với vẻ khắc nghiệt của mùa đông, như bị xé rách bởi những cơn gió khô lạnh. Bên ngoài cửa sổ xe, con đường nhỏ chạy qua một vùng đồng hoang trải dài đến tận chân trời.

Khi đến làng, Hazel đang đợi trong chiếc xe tải của Jang. Chỉ trong khoảnh khắc từ xe của Peter chuyển sang xe của Hazel, gió lạnh đã làm rối tung tóc Eden. Hazel chào hỏi đơn giản rồi tập trung vào lái xe, cố gắng giữ cho chiếc xe không bị lắc lư bởi gió lớn.

Khi xe băng qua cổng và tiến vào khu rừng, cây cối đã chắn bớt gió, mang lại sự yên tĩnh hơn hẳn.

"Có vẻ như sắp có bão," Hazel lên tiếng. Eden, đang nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại.

"Với thời tiết này, liệu chúng ta có thể ăn ngoài trời không?"

"Chắc chắn là không. Nấu ăn có thể ngoài trời, nhưng ăn thì phải vào trong nhà. Trời vừa lạnh vừa gió nữa."

Khi đến biệt thự, Jang đã đứng chờ ở cổng vườn, trên tay là một khay lớn. Thấy Eden, anh chỉ gật đầu chào như thể gặp lại người quen cũ.

"Cậu về an toàn chứ? Đói rồi phải không?"

Mũi và tai Jang đỏ ửng vì lạnh, và chiếc áo khoác dày mang theo hơi lạnh từ ngoài trời. Có lẽ anh ấy vừa dành một khoảng thời gian dài để nấu ăn ngoài trời.

"Xong rồi, chúng ta lên phòng ăn thôi. À, cậu có muốn xem lửa ngoài trời không?"

"...Có, tôi muốn xem."

"Chờ tôi mang cái khay này lên đã. Tristan và Scott đã ở trong phòng ăn rồi."

Nghe thấy tên Tristan, lòng Eden bất giác quặn thắt.

Khi Jang xuống cầu thang, anh hét lớn:

"Nào, chúng ta đi thôi."

Jang dẫn Eden ra ngoài vườn và chỉ cho cậu thấy một đống lửa lớn được dựng trên mặt đất gần khu vườn rau. Đó là một đống lửa kiểu cắm trại mà cậu chỉ thấy trong các bộ phim, với một chiếc vỉ nướng sắt đặt trên ngọn lửa.

Càng lại gần, sức nóng từ lửa càng rõ rệt. Trên chiếc xiên dài, một con gà đang quay trên lửa.

"Nhìn này, nếu xoay chiếc xiên, gà sẽ quay."

"...Ồ."

"Khi nướng trên lửa như thế này, chỉ cần rắc thêm muối và gia vị thảo mộc là gà sẽ rất ngon. Phần không bị lửa chiếu vào có thể lên đến 300 độ đấy."

Jang dùng chiếc xiên dài chọc vào con gà. Mặt da gà xèo xèo và dầu mỡ nhỏ giọt xuống lửa.

"Xong rồi."

Anh tháo găng tay dày ra, dùng tay kéo con gà xuống và chuyển nó vào đĩa. Eden cầm một chiếc khay nhỏ mà anh đưa cho cậu và cùng anh đi vào nhà.

Khi cậu nhìn vào gương ở hành lang, khuôn mặt cậu cũng đỏ bừng vì lạnh.

"Mọi người đã chờ lâu rồi." Jang nói khi anh dùng vai đẩy cửa phòng ăn mở.

"Eden, ngồi vào chỗ đó đi. Eden?"

Eden dừng lại ngay cửa. Cậu nhìn thấy bên cạnh bàn ăn dài, Tristan đang ngồi với ánh sáng từ lửa trong lò sưởi chiếu lên gò má trắng của anh, nhuộm thành màu cam ấm áp.

Tristan, đang nói chuyện với thư ký, quay đầu khi nghe thấy tiếng động. Đường sống mũi thẳng, đôi mi dài và ánh sáng ấm áp từ lửa trên mặt anh làm mọi thứ như dừng lại trong một khoảnh khắc. Khi anh phát hiện ra Eden, anh từ từ mỉm cười, nụ cười không phải cho khách, cũng không phải cho người lạ. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh chứa đựng một thứ cảm xúc âm ỉ mà người khác không thể thấy được.

Eden cảm giác như mình muốn lùi lại một bước. Cảm giác trong bụng như có thứ gì đó siết chặt, và cậu không thể đối diện với ánh mắt của anh.

"Eden?"

Jang nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

"Sẽ làm đổ đó."

"...À."

Eden cố gắng giữ thẳng chiếc khay mà mình đang cầm, rồi tiến lại gần bàn. Cậu cảm giác ánh mắt của Tristan cứ đọng lại trên đỉnh đầu mình suốt cả đoạn đường.

Khi cậu đặt chiếc khay lên bàn, thư ký của Tristan lên tiếng.

"Cậu đã sử dụng tay hoàn toàn bình thường rồi nhỉ."

Eden không thể không nhận ra tay cậu đang giữ chắc chiếc khay. Cậu trả lời một cách chậm chạp.

"Cảm ơn."

Cậu cảm thấy như thể chỉ cần ngẩng lên một chút thôi sẽ lại bắt gặp ánh mắt của Tristan đang nhìn mình. Bàn ăn có bốn chỗ, bao gồm cả chỗ của Jang. Có lẽ anh ấy muốn cậu ngồi vào chỗ quen thuộc, nhưng Eden đi vòng qua bàn và ngồi ở chỗ xa nhất, đối diện với Tristan.

Eden cảm nhận được cuộc trò chuyện giữa Tristan và thư ký vẫn tiếp diễn, về những dự đoán quý 4 và kết quả. Trong suốt cuộc trò chuyện đó, giọng nói của Tristan thấp và nhẹ nhàng.

Jang, với khuôn mặt lấm bẩn, đã phục vụ Tristan xong và chuyển gà, ngô và rau cho Eden.

"Đáng ra Hazel nên ăn chung với chúng ta, nhưng cô ấy đã ăn rồi. ...Cảm giác thế nào? Ngon không?"

Eden nuốt miếng thức ăn và trả lời.

"Vâng. Ngon lắm."

"Trước khi thời tiết lạnh hơn, tôi mới thỉnh thoảng làm món này. Dù hơi mất công nhưng khi nướng trên lửa lớn như thế này, hương vị nguyên bản của nguyên liệu mới thật sự được tôn lên. Ở giữa London thì không thể làm như vậy được, chỉ ở đây mới có thể. Một trong những lý do tôi đồng ý làm việc ở biệt thự này lúc đầu chính là vì thế."

Trong khi anh nói, cuộc trò chuyện giữa Tristan và thư ký đã kết thúc, và một khoảng lặng trôi qua. Chỉ còn lại tiếng dao dĩa va vào nhau và tiếng gỗ trong lò sưởi nổ tí tách.

Má phải của Eden bắt đầu nhói lên. Cậu cảm thấy ánh mắt của Tristan vẫn đang đổ dồn vào mình, cậu không muốn quay đầu lại.

Món ăn rất ngon, ngon đến mức hiếm khi được thưởng thức, nhưng Eden không thể tập trung hoàn toàn. Khi cậu ngẩng đầu lên để lấy thêm sốt, bàn tay của Tristan cầm ly rượu vang mảnh mai thoáng lướt qua tầm nhìn của cậu. Đầu ngón tay thon dài của anh trắng nõn, và móng tay có màu hồng nhạt.

Eden nâng ly nước lên uống. Jang, nhìn Eden ăn với sự vui vẻ, nhìn cậu cầm dao và dĩa một cách chắc chắn.

"Eden, có vẻ như khẩu phần ăn của cậu nhiều hơn trước rồi?" Anh nhìn vào đĩa gần như đã vơi hơn nửa của Eden và hỏi.

"Chắc cậu cũng đã tăng cân rồi? Trước đây khuôn mặt của cậu rất gầy. Bây giờ nhìn tốt hơn nhiều."

"...Thật vậy ạ? Tôi không có cân ở nhà nên không biết."

"Ở London, cậu ăn những gì? Tôi nghe nói cậu sống một mình?"

"Vâng."

"Chắc không phải ăn cái món mì cốc gì đó chứ?"

Eden có chút lúng túng, để kéo dài thời gian trả lời, cậu nhai chậm chạp những hạt ngô trong miệng. Dạo gần đây, vì bụng hay đói nên chế độ ăn uống của cậu đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chỉ giới hạn trong các món sandwich hoặc súp từ các chuỗi cửa hàng tiện lợi mà cậu hay đặt rồi làm nóng lại. Đôi khi, vì không đủ tiền, cậu còn ăn mì cốc Mi Goreng mà Jang ghét.

Giá vé máy bay đến Scotland hai ba lần mỗi tháng quá đắt, và tài khoản ngân hàng của cậu ngày càng cạn kiệt, không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu cậu phải tự trả tiền cho phí điều trị của Daniel, có lẽ cậu đã phá sản từ lâu rồi. Số tiền cậu phải trả cho Tristan ngày càng nhiều, khiến vai cậu cảm thấy nặng trĩu.

"Eden! Không được như vậy. Cần phải ăn uống đúng cách." Jang không hài lòng mắng.

"Giờ tay cũng đã hồi phục nhiều rồi, chẳng phải nên tự nấu ăn ở nhà sao? Mua đồ ăn ngoài có giới hạn đấy. Trong thời gian ở đây, tôi có thể dạy cậu vài công thức đơn giản."

"À...."

Ánh mắt của Jang sáng lên, nhưng Eden lại lúng túng, cảm giác như những công thức đơn giản đó với cậu sẽ là một thử thách phức tạp.

Ngay lúc đó, một giọng nói mềm mại cắt ngang cuộc trò chuyện từ đầu bàn.

"Nhạc sĩ thì không nên dùng dao đâu."

Eden vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Tristan Locke. Anh đã ăn xong, tay chống cằm, im lặng nghe những cuộc trò chuyện diễn ra. Khuôn mặt trắng mệt mỏi của anh ta đang nhìn thẳng vào Eden. Ánh mắt đó, từ đôi mắt đang khép nhẹ, chứa đựng một sự khao khát không hề giấu giếm.

Phòng ăn cổ kính, nơi mọi người đang ăn chung, như bị mờ đi xa dần. Eden cảm thấy như thể anh sẽ ngay lập tức kéo cậu lại và đè xuống bàn ăn. Cậu cảm thấy bàn tay như bị siết chặt, cánh tay đau nhói, tim đập thình thịch, và bụng quặn thắt vì sự căng thẳng.

"Eden" Tristan gọi cậu như thể Jang và người bên cạnh không hề tồn tại.

"Vậy cậu khỏe không, trong mười ngày ở London ấy?"

"...Vâng."

Eden cảm thấy như phòng đang trở nên nóng hơn. Có thể vì món ăn nướng trên lửa, nhưng cậu cảm thấy mồ hôi vã ra và vô thức nắm chặt chiếc khăn ăn bằng những ngón tay mát lạnh.

"Vậy là tốt rồi."

Tristan mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng của anh ta nhẹ nhàng cong lên.

"Cậu ăn đủ chưa?"

"...Vâng."

"Có lẽ cậu nên ăn nhiều hơn một chút."

Eden có thể thấy tay của người thư ký bên cạnh run lên khi cầm dao nĩa. Cậu cắn nhẹ môi, không thể nghĩ ra câu trả lời nào.

Tristan vẫn im lặng nhìn cậu, sau đó đẩy ghế ra đứng dậy. Người thư ký cũng lập tức ngừng ăn và đứng dậy theo.

"Vậy gặp lại vào tối nay."

Tristan quay đi, giọng nói thản nhiên, trong khi đống củi trong lò bỗng sập xuống, ngọn lửa bùng lên và ánh sáng đỏ rực lấp đầy không gian.

Eden cảm thấy như cơn sóng lúc ăn tối chỉ là một cảm xúc thoáng qua, có thể chỉ là sự thay đổi nhất thời. Đến khoảng 9 giờ, khi cậu lên lầu 3, người đàn ông đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách ngẩng lên và nói.

"Cậu đến sớm?"

Mặt anh ta không có gì khác biệt. Anh ta gấp cuốn sách lại, vào phòng tắm, để lại Eden một mình trong phòng ngủ. Mơ hồ cảm nhận tiếng nước từ phòng tắm phát ra.

Eden tưởng tượng ra cơ thể chắc khỏe của anh ta dưới làn nước, rồi ngừng lại, tiến đến gần lò sưởi. Cậu ngồi xuống chiếc ghế ngay trước và đẩy một nhành cây nhỏ vào lửa, theo dõi ngọn lửa bắt đầu cháy từ từ.

Như lời Daniel nói, tay cậu đã hồi phục hoàn toàn. Bây giờ chỉ còn việc phục hồi các cơ bắp đã yếu và rèn luyện lại các động tác cần thiết để chơi đàn piano. Tiếp theo là… Cậu từ từ nắm tay lại, cảm nhận sự thô kệch của cử động, như thể tay mình bị bó trong một đôi găng tay mỏng. Không còn cảm giác sắc bén ở đầu ngón tay nữa.

Những nhành cây trong lửa cháy đến tàn lụi, giống như tim đèn dầu đã cạn. Eden chớp mắt, đôi mắt có ánh sáng xanh từ lửa phản chiếu lại.

"..."

Khi còn học đại học, cậu thường nghe nói mình có tính cách khá trầm ổn so với những người học nhạc. Lên sân khấu, cậu không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi tâm trạng hay sức khỏe, và không giống như những người bạn đồng môn khác, cậu cũng không dễ bị rơi vào trầm cảm hoặc có những cơn bộc phát cảm xúc. Cảm giác hoảng loạn hay buồn bã như bây giờ là điều Eden chưa bao giờ gặp phải. Sự căng thẳng mà cậu từng cảm nhận trong bụng giờ đây đã lắng xuống, đọng lại dưới vùng thắt lưng.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Eden không hề quay lại khi nghe cửa phòng tắm mở ra. Ánh sáng của lò sưởi và những bóng đen trên tường tạo thành những hình dáng rắc rối trên trần nhà. Cảm giác có ai đó tiến lại gần lặng lẽ dừng lại sau lưng cậu. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.

Những ngón tay dài và trắng, còn hơi ẩm. Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhàng như một lời cảnh báo, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại.

Người đàn ông mặc áo choàng tắm, nhìn cậu từ trên cao. Đôi mắt sáng và sâu dưới mái tóc chưa khô hoàn toàn.

"Cậu ngồi đó vì lạnh à?"

Eden lắc đầu. Khi cố gắng đứng lên, tay anh ta nhẹ nhàng giữ cậu ngồi xuống rồi đi vòng qua ghế.

Eden nhìn anh ta cầm vài thanh củi ném vào lửa, và ngọn lửa từ những thanh củi bị đè ép từ hai phía lại bùng lên mạnh mẽ.

"Tham lam quá nhỉ." Tristian nói một cách bình tĩnh khi cùng Eden nhìn ngọn lửa. "Luôn cần ăn uống để có thể tồn tại."

“Nếu đủ để duy trì một ngọn lửa nhỏ, nó sẽ tồn tại lâu hơn nhiều, nhưng nó luôn không thể thỏa mãn và ngày càng lan rộng như thể nó phải được ăn ngấu nghiến ngay lập tức.”

Đúng như lời anh nói, ngọn lửa củi trong lò sưởi đang bùng cháy cao và lớn hơn trước rất nhiều. Hơi ấm vàng lấp lánh đó hiện lên trên khuôn mặt của người đàn ông. Một hình ảnh nhỏ của ngọn lửa xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng.

Anh lặng lẽ nhìn xuống Eden đang ngồi trên ghế rồi đưa tay vuốt ve vai áo. Bàn tay dường như đang tạo thành một chữ V dốc lên và quàng qua cổ Eden.

Eden ngồi đó nín thở trong khi anh từ từ bóp cổ cậu. Mạch đập vào lòng bàn tay anh tăng vọt. Đôi mắt anh tối sầm khi anh chậm rãi rút tay ra.

Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve cổ Eden và cúi đầu xuống gần hơn. Mùi hương thoang thoảng của dầu gội cao cấp xộc vào mũi cậu.

".....Ha." Anh nhún vai, nhưng môi anh chạm lại vào cổ cậu rồi nhẹ nhàng đặt lên cổ nụ hôn nơi những ngón tay anh đã chạm vào. Eden hít một hơi thật sâu mà không phát ra âm thanh nào. Da trên cổ cậu ngứa ran. Mái tóc khô của anh cọ vào cằm cậu.

 

Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu   -   Beta: Mèo

 

Bình Luận (64)
Like Fanpage để ủng hộ cbunu.com và cập nhật các thông tin mới nhất về các bộ truyện nhé.