"…Không cần cắt quá ngắn đâu," Eden đáp, giọng run run.
Mỗi lần lưỡi kim loại lạnh chạm vào phần thịt mềm dưới móng tay, cậu đều cảm thấy rùng mình. Cảm giác như mọi dây thần kinh tập trung vào mũi bấm.
"Để chơi đàn thì móng phải ngắn," Tristan nói.
"Nhưng tôi chưa tập ngay bây giờ, nếu khó quá thì…"
"Cậu không tin tôi sao?" Tristan ngắt lời, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu suy nghĩ của Eden.
"Không, không phải vậy… Ưm!"
Một tiếng "tách" vang lên khi phần móng trắng ở đầu ngón út được cắt đi, để lại một đường viền ngắn gọn. Cậu khẽ run tay, nhưng không cảm thấy đau đớn.
"Đừng cử động bất ngờ như thế." Tristan nhẹ nhàng nhắc nhở.
"…Vâng."
Khi lưỡi kim loại từ từ trở nên ấm áp hơn, Tristan bắt đầu di chuyển sang ngón tay tiếp theo. Bàn tay trắng của Tristan len lỏi giữa những ngón tay của Eden, giữ chặt chúng để tránh việc cậu cựa quậy. Một hơi thở nhẹ của hắn phả xuống mu bàn tay cậu.
Tristan tập trung đến mức không nói lời nào. Ánh sáng từ cửa sổ phòng tắm rọi vào, làm mái tóc nâu nhạt của anh ất ánh lên từng mảng sáng tối. Eden chỉ biết giữ im lặng, để mặc bàn tay mình trong tay Tristan, thả lỏng từng nhịp thở.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh thi thoảng của chiếc bấm móng tay. Dường như thời gian chậm lại.
Cuối cùng, khi ngón út của bàn tay còn lại cũng được xử lý xong, Tristan lấy một chiếc giũa móng, nhẹ nhàng làm mịn từng đầu móng tay của cậu. Anh ta ngắm nghía bàn tay cậu dưới ánh sáng như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật trước khi buông ra.
"…Cảm ơn anh."
Eden thở phào, nhận ra mình đã nín thở suốt thời gian qua. Đầu ngón tay cậu hơi tê tê, cảm giác trống rỗng lạ lùng. Tristan chẳng nói gì, chỉ gom những mẩu móng tay lại rồi vứt đi.
Cảm giác bất ổn khiến Eden quay đầu nhìn quanh căn phòng trước khi đứng dậy. Dù đi lại vẫn còn khó khăn, cậu nghĩ mình có thể vịn tay vào lan can để tự xuống tầng hai.
"Tôi nghĩ mình nên đi thôi."
Khi nghe thấy tiếng nước chảy từ bồn rửa, Tristan quay lại nhìn cậu.
"Cậu đinh đi đâu?"
"Tôi sẽ về phòng và tập phục hồi. Dù sao thì trước khi trời tối tôi cũng phải xuống đó."
Anh tắt vòi nước, nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
"Tại sao lại phải xuống trước buổi tối?"
"…Vì anh sẽ nghỉ ngơi, còn ngủ ở đây…"
Eden đột nhiên nhận ra. Chỉ có cậu tự cho rằng liệu pháp điều trị đã kết thúc sau một đêm dài. Nhưng có vẻ như Tristan chẳng hề có ý định dừng lại. Anh đã khiến cậu kiệt sức đến mức không thể đi nổi, và có vẻ anh vẫn định tiếp tục kế hoạch “điều trị” trong hai ngày tới.
Eden suýt nữa đã nói rằng lần này có lẽ đã đủ rồi kể từ khi cậu tìm đến anh. Ký ức của đêm qua vẫn còn đè nặng trên đầu như một cơn ác mộng dày đặc.
Nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Tristan Rock, mọi lời định nói ra đều bị chặn lại trong cổ họng và tắt ngấm. ‘Không biết làn gió nào đã thổi qua, nhưng có vẻ mình phải chấp nhận và cảm ơn tất cả những gì anh ấy muốn mà không có sự phản kháng.’
Ánh nắng chiều muộn yếu ớt rơi trên bệ cửa sổ. Eden mong mặt trời không lặn nhanh như thế, cậu im lặng ngâm tay mình vào nước ấm.
—----------
Khi anh từ từ rút dương vật ra, cơ thể nằm dưới thân anh bắt đầu run rẩy. Tristan nhẹ nhàng nói khi hạ bàn chân mà anh đang nắm suốt từ nãy đến giờ xuống giường.
"Chúng ta nghỉ một chút nhé."
"...Vâng."
Eden trả lời bằng giọng nói khàn khàn. Cậu bò lên phía nửa trên của chiếc giường với chút sức lực còn lại, lo sợ rằng Tristan có thể thay đổi ý định, và khó khăn lắm mới có thể dừng lại.
Tristan khoác áo choàng lên vai, lười biếng đi ngang qua căn phòng với cơ thể thư giãn. Ánh sáng mờ ảo của mặt trăng len lỏi qua khe hở của chiếc rèm mở nửa. Có vẻ như trăng rằm đã lên rồi.
Khi Tristan từ từ đẩy đống củi trong lò sưởi bằng cây đuốc, những đốm lửa đỏ đang ngủ dưới lớp tro trắng hừng hực sống dậy. Tristan cúi người xuống, lấy vài que củi mỏng hơn từ trong giỏ bên cạnh lò, rồi ném vào lửa. Sau vài lần như thế, ngọn lửa nhỏ đã bén lên. Tristan nhìn ngọn lửa đang bùng cháy một lúc rồi quay trở lại giường.
Eden, người đang nhắm mắt như thể đang ngủ, giật mình mở mắt khi cảm nhận được phần giường bên lún xuống. Ngọn lửa của lò sưởi nhuộm màu cam lấp lánh lên trần và tường phòng ngủ, cùng với khuôn mặt trắng bệch của cậu dựa vào góc gối. Đôi mắt chứa đựng sự cảnh giác và nỗi sợ hãi nhẹ nhàng hướng về Tristan.
Cơn khát tạm thời lắng xuống giờ đây lại tràn ngập khắp vòm miệng.
"Đến đây và mút đi."
Tristan nói một cách nhẹ nhàng. Nháy mắt vài cái, khuôn mặt của Eden đã nhuốm một chút ‘yên tâm’. Giờ thì thấy rõ ràng rằng khuôn mặt của cậu rất dễ dàng thể hiện mọi cảm xúc trong lòng. Eden quỳ gối giữa hai chân anh, đặt đầu dương vật vào miệng mình và bắt đầu vuốt ve.
Dù không thể nói là giỏi, nhưng so với vài tuần trước, kỹ năng của cậu đã tiến bộ rất nhiều. Cái lưỡi nhỏ liếm quanh cột trụ to, và những ngón tay vụng về nắm lấy và vuốt ve những phần không thể cho hết vào.
"......."
Khi Tristan nâng cằm cậu lên bằng ngón tay, Eden chợt phát ra âm thanh nghẹn ngào. Đôi mắt cậu ngấn nước. Tristan dùng những ngón tay dài của mình vuốt những sợi tóc ướt rơi trên trán cậu. Đi qua vầng trán trắng và tròn, anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu như thể đang vuốt ve. Đó là một áp lực mà anh biết cậu đang phải chịu đựng.
Eden hít thở vài lần sâu, rồi cúi đầu để cố nuốt chửng dương vật to và dày một cách mình sâu hơn nữa. Đầu mũi cậu phồng lên, mở rộng cổ họng hẹp và nóng, đẩy thứ đó chui vào bên trong. Tristan dựa lưng ra sau và thở hắt ra một hơi chậm rãi.
Đôi mắt của người đàn ông nhìn lên với hơi thở khó nhọc, tràn đầy sự chống cự và sợ hãi lẫn lộn. Dù đau khổ vì cuộc giao hợp kéo dài vượt quá giới hạn sức lực, nhưng ánh mắt chứa đầy sự lo âu sâu sắc vì lo sợ sẽ bị từ chối. Cậu luôn nghĩ sẽ chấp nhận và cảm ơn bất cứ điều gì Tristan muốn. Tristan đột nhiên nghĩ rằng là ai đã khiến Eden trở nên khổ sở đến mức này.
Bằng đầu ngón tay, anh chậm rãi vuốt ve vành tai tròn của cậu, đường chân mày thẳng tắp. Ngón tay của anh đột ngột nắm chặt bắp đùi run rẩy. Ánh lửa từ lò sưởi khẽ chạm vào tấm lưng gầy guộc của cậu như đang vuốt ve, và bóng tối như một tấm vải mỏng khẽ trải lên vết hõm lưng cậu.
"…Hức!"
Khi anh rút dương vật ra, Eden quay đầu sang một bên và ho khan một cách dữ dội. Thở hổn hển, cậu lắc đầu như muốn nói hãy dừng lại. Dương vật bóng loáng vì nước bọt trượt ra giữa hai môi.
Tristan nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, như thể đang xoa dịu một cơn giận dữ trên gò má trắng. Xoa xoa phần đầu cương cứng vào khóe mắt cậu đang run rẩy. Khi khuôn mặt Eden trở nên lộn xộn vì nước bọt và tinh dịch, cuối cùng anh ấy lại ấn đầu dương vật lên môi đã khép lại và thúc mạnh. Eden hé môi và lại tiếp nhận dương vât to lớn đó.
".."Ưmm."
Eden lại bắt đầu khuỵu xuống, Tristan bế cậu lên giường. Cơ thể nhẹ nhàng với khung xương mỏng manh, không có thịt cũng như cơ bắp. Ôm gối nằm sấp trên tấm ga trải giường nhăn nheo, cặp mông tròn có những vết đỏ kỳ lạ lốm đốm.
Tristan từ từ xoa giữa hai bên mông ướt đẫm mồ hôi bằng ngón cái, cơ thể cậu khẽ run nhè nhẹ. Tristan đột nhiên ghì chặt hai bên mông cậu bằng đầu gối mình.
"…Hừ, ực!"
Dù không đến mức để lại vết thương, nhưng có những vết cắn mạnh đến mức đau đớn, khiến cơ thể Eden co rúm lại. Nếp gấp bên trong khe mông đã sưng lên ngay cả khi nhìn dưới ánh sáng mờ. Tristan nhét dương vật cương cứng của mình vào giữa hai mông, chà xát chậm rãi rồi không báo trước mà mạnh mẽ thúc vào.
"Ưm!"
Eden cố nén âm thanh vào trong gối. Bức tường ẩm ướt nóng bỏng đã mở ra một cách khá mềm mại sau một đêm kịch liệt. Tristan cảm nhận cơ thể nóng lên vì phấn khích và đẩy dương vật vào sâu bên trong. Khi anh lại lần nữa xé rách lớp da mỏng manh và cảm giác quen thuộc đè nén bên trong khiến cậu giật bắn người.
Trong khi Eden đang mở rộng đùi, dương vật mềm mại của cậu đã chạm vào mu bàn tay của người nào đó.
"Ư, á..."
Eden co rúm chân lại, có vẻ sợ phản ứng của Tristan. Tristan cảm thấy cảm giác còn lại trên mu bàn tay rất kỳ lạ, nên đã chạm vào vài lần nữa. Có lẽ vì sự hưng phấn, không có gì phải ngại, khi thực sự sờ vào thì cảm giác không tệ. Tristan bắt đầu di chuyển hông, nghịch ngợm nắm lấy dương vật của cậu như thể đang nắm chặt tay cầm.
Ở phía sau, anh một lần rồi lại một lần ra vào mãnh liệt, đôi lúc anh chầm chậm rút thằng nhỏ ra đến lối vào, để lại phần dày nhất trong cơ thể Eden và chờ đợi một cách thong thả. Chẳng bao lâu sau, bên trong mông cậu lại bắt đầu co thắt như thể đang run rẩy, như đang cố gắng lấp đầy khoảng trống. Tristan vuốt ve lối vào đang chật vật tiếp nhận mình, rồi lại tiếp tục thúc mạnh vào.
"Ưm..."
Miệng của Eden mở ra, phát ra âm thanh ướt át. Cơ thể gầy gò của cuối cùng trở nên run rẩy kịch liệt khi nó ngậm hết dương vật quá to lớn.
"..Hức."
Nóng bức tích tụ khiến bụng anh khó chịu. Tristan kiềm chế cơn thèm muốn cử động cơ thể một cách thô bạo và vuốt ve mông của Eden, nơi đang căng cứng. Da thịt run rẩy dính chặt vào lòng bàn tay như thể nó đang ôm chặt lấy anh.
"Huh, huh..."
"Không được."
Anh nắm chặt eo của người nào đó đang cố gắng chạy trốn.
"Nằm yên nào."
“Locke, ư…hư…hức”
Eden thở hắt ra và co rúm người lại. Tristan vỗ nhẹ vào bờ vai cứng nhắc của cậu rồi ngả người ra sau. Anh tò mò không biết khuôn mặt của cậu sẽ trông như thế nào.
Khi dương vật của anh tuột ra ngoài, Tristan lật cậu lại, cậu gần như không thể thở được, vội vàng vòng tay qua cổ, cùng hai chân quấn quanh eo anh.
Anh tiếp tục nhét nó vào lần nữa, ấn cơ thể gầy gò của Eden xuống giường.
“Chậc…!”
Eden mở to mắt như thể cơn đau còn lớn hơn lúc nằm sấp. Tristan đứng dậy, nhìn khuôn mặt trắng bệch ướt đẫm của cậu, không rõ rơi trên khóe mắt là nước mắt hay mồ hôi.
"Ah-..."
“Ngồi lên trên tôi đi.”
Anh bắt cậu ngồi lên đùi mình và siết kéo phần mông đang lơ lửng giữa không trung xuống. Cái lỗ vẫn còn rộng mở tiếp nhận dương vật to lớn như thế anh đang tra gươm vào vỏ. Tristan có thể quan sát rõ ràng khuôn mặt cậu dần trở nên nhếch nhác từ khoảng cách rất gần.
Khi anh ấn mạnh xuống đôi vai đang cố nâng mình lên của cậu, Eden không thể giữ vững và ngồi mạnh xuống dương vật đang cương cứng.
“…À! Ư, hức”
“•• Thư giãn và ngồi xuống từ từ thôi.”
Tristan tiếp tục ấn cậu xuống cho đến khi cặp mông ướt át của cậu áp sát vào đùi anh.
“...Uh.Hu..”
Trong lúc Eden cắn chặt đôi môi run rẩy của mình và chịu đựng. Phía bên kia, Tristan nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông đang ôm trọn thằng nhỏ của mình, sau đó dùng tay ôm lấy eo cậu. Tất cả những gì anh muốn làm là kéo cơ thể cậu lại gần hơn, nhưng mặt trong cổ tay anh lại cọ vào lưng dưới của cậu.
“Hức..!”
Eden hiếm khi phản kháng, chợt đẩy vai Tristan như đang vùng vẫy. Dương vật của cậu, thậm chí còn chưa được chạm vào, lập tức bắn tung tóe. Tristan nhướng mày nhìn xuống tinh dịch của cậu chảy xuống trên bụng và ngực mình.
“Đó…cái đó” Eden run giọng nói. Đôi mắt ướt ngấn lệ nhìn Tristan một cách tuyệt vọng. Tristan lau mắt cậu và cười một cách vui vẻ.
“Có vẻ như cậu không muốn tôi chạm vào nơi này.”
“Hức!”
“Đáng lẽ tôi không nên chạm vào nó.”
Có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển. Anh nâng hông cậu lên và thả xuống, vuốt ve tên anh bằng đầu ngón tay. Làn da ẩm ướt được ngón tay chạm vào, tên của chính mình được khắc trên đó như một hình xăm. Eden lắc đầu và đẩy Tristan ra như muốn húc thật mạnh vào đầu anh.
“Cảm giác….có tốt không?”
“À, ừm…”
“Tôi không thể tưởng tượng được cảm giác đó như thế nào nên tôi hơi tò mò.”
“Ah, huh… ah, ah”
Anh kéo cậu lại gần mình và ôm lấy, thắt lưng di chuyển nhanh lại lần nữa thúc đẩy kịch liệt. Ngoài ra còn có hơi thở nặng nề xen lẫn với giọng nói của chính anh.
Chỉ với một chút sức lực, anh dễ dàng chế ngự được cậu khi cậu cố đẩy anh ra như đang co giật, Tristan ấn sâu vào bên trong và xuất tinh. Anh di chuyển chậm rãi vài lần nữa như thể đang tận hưởng rồi kéo thằng em mình ra khỏi cơ thể nhỏ nhắn kia. Chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ cái lỗ tròn.
Tristan đứng dậy, để mặc cậu nằm đó như đang ngơ ngác. Khi anh lau mồ hôi bằng khăn và đẩy thêm vài cành củi vào lò sưởi, ngọn lửa sắp tàn tham lam bám vào những cành cây mới. Trước khi anh kịp nhận ra, căn phòng đã bừng sáng bởi ánh bình minh.
Tristan cầm cốc nước trên bàn lên, mở nắp, uống một ngụm rồi mang cốc nước quay lại giường. Cậu nằm đó như sắp chết, nhưng có vẻ vì quá khát nên vẫn đưa tay ra cầm lấy cốc nước. Tristan cảm thấy như thể Eden sắp đánh rơi nó vì quá run nên anh đã bế cậu lên, đặt cậu vào giữa hai chân mình và giúp cậu uống nước. Đôi môi nhỏ hé mở của cậu chạm vào mép cốc.
“Có muốn uống thêm chút nữa không?”
Anh khẽ hỏi sau khi cốc đã cạn nhưng cậu lắc đầu. Tristan trìu mến lau giọt nước còn đọng lại trên khóe miệng, đặt cốc xuống và nói.
“Nằm xuống đi.”
Nghe những lời đó, Eden ngước nhìn Tristan như thể cậu không tin vào những gì anh vừa nói. Khuôn mặt trắng bệch trông trống rỗng và kiệt sức. Đôi mắt cậu không ngừng đảo quanh khuôn mặt Tristan nhiều lần, như thể cậu nghĩ đó là một trò đùa.
“Hôm nay, bây giờ…”
Cậu ngập ngừng mở miệng với giọng khàn khàn, nhưng dừng lại khi nhìn thấy khuôn mặt của Tristan. Có lẽ vì biết anh không có ý định nghe lời mình nói nên đôi môi hé mở của cậu từ từ khép lại. Tristan thấy khuôn mặt cậu hơi run lên, giống như mặt ao sau cơn mưa. Đôi mắt cậu đỏ hoe và quai hàm nghiến chặt đang run rẩy.
Anh nhanh chóng nắm lấy cằm trong lúc cậu đang né tránh, và khi Eden ngước nhìn lên với vẻ giận dữ, nước mắt cậu trào ra và chảy xuống.
"Cậu đang khóc đấy à?" Tristan tò mò hỏi.
Khuôn mặt của cậu, vốn không hề có một giọt nước mắt nào ngay cả khi phía sau bị rách và nghiền nát, giờ đang run rẩy với những tiếng nức nở bị kìm nén. Eden lắc đầu và lau mắt bằng mu bàn tay. Cậu chớp mắt vài lần và xin lỗi bằng một giọng khản đặc.
"Xin lỗi."
Cậu chớp chớp mắt cho nước mắt khô đi rồi chật vật quay người lại.
Tristan hỏi khi thấy cậu đã nằm úp mặt trên giường.
“Có khó khăn lắm không?” “Được rồi, một lần nữa và tôi sẽ dừng lại.”
Cậu gật đầu vùi mình vào tấm ga trải giường nhăn nhúm. Tristan nắm lấy mắt cá chân Eden và lật cậu lại. Anh đặt cậu xuống để có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu và ngồi vào giữa hai chân cậu. Khuôn mặt nhỏ bé vốn khô khốc không còn một giọt nước mắt, nhưng đôi mắt cụp xuống tránh ánh nhìn rồi nhắm chặt lại. Hàng mi đen ép sát vào gò má ướt đẫm nước. Tristan vô thức đưa tay ra, đẩy mình vào giữa mông cậu. Đầu ngón tay anh chạm vào đôi má trắng trẻo và khóe mắt ửng đỏ.
Eden nắm lấy lan can, chậm rãi bước xuống cầu thang, nhưng rồi đột nhiên dừng lại. Từ sảnh chính, những giọng nói vang dội theo bậc thang đá hoa cương vọng lên rõ ràng. Đó là Jang và Hazel.
Bản dịch do Rờ Translation Team thực hiện:
Trans: Bé Điệu - Beta: Mèo